80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Long Phượng Trình Tường 


Phan_29

Hai ngày sau Thái tử điện hạ lại mở tiệc chiêu đãi Vương tử công chúa các tộc ở Tước La Điện, nghe nói loài bay trên trời, loài chạy dưới đất, loài bơi trong nước, phàm là công chúa vương tử các tộc có chút tôn quý danh giá, tất thảy đều có mặt ở buổi tiệc. Đau đớn nơi ngực đã giảm đôi chút, lại bị Thái tử điện hạ sai Lưu Niên đến gọi. Ta ở trong phòng nằm dài suốt mấy ngày đã cực kỳ nhàm chán, đương nhiên nhận lời mà đi.

Trong phòng tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, mấy vị Vương tử công chúa này thường ngày đều được dạy dỗ lễ nghi, cũng được coi là người có gia giáo, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ mê hoặc lòng người, lại thêm mỹ tửu Thiên giới, có kẻ say túy lúy biểu hiện phóng túng, cũng có người tâm trạng bối rối mà trò chuyện với nữ tử mình yêu thích, trong đó thế nhưng lại thật sự thúc đẩy vài ba mối nhân duyên, mặc dù giống loài khác nhau, nhưng đôi bên lưỡng tình tương duyệt, tự có thể xóa nhòa rất nhiều lễ tục của Tiên giới, không sợ tương lai Thú tiên với Hoa cỏ tiên sau khi thành thân lại sinh ra một con cá Thủy tộc, cũng chẳng phải chuyện quá đỗi kinh ngạc.

Trong lúc ta còn chưa kịp thay tân lang tân nương lo lắng xong, dì và Đan Chu đã tiến lên cáo từ. Thì ra Thiên đế và dì đã định xong ngày thành hôn, lại qua ba tháng nữa, vào lúc mười lăm tháng tám trăng tròn, Đan Chu sẽ gả lên Cửu Trùng Thiên làm Thái tử phi rồi.

Ban đầu nghe nói Đan Chu bị việc Thái tử điện hạ hỏi cưới ta làm Trắc phi, cứ thế mà cố gắng tranh luận, sau cùng cũng không lay chuyển được Thái tử điện hạ, rốt cuộc tức đến bệnh nặng, ta vốn còn đang lưỡng lự có nên hay không đi thăm bệnh.

Đi thăm à, ta thế này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, nhắc nhở nàng ta rằng cho dù là Thiên giới Thái tử phi cũng có chuyện không được như ý, tỷ như, phu quân tương lai đột nhiên chuyển ánh mắt đến kẻ mà bản thân mình chán ghét, tương lai còn phải cùng kẻ đó hầu hạ một người, quả thực tựa như một cơn ác mộng.

Nếu ta là Đan Chu, thật tình mong mỏi bản thân không tỉnh lại nữa.

Không đi thăm à, thì người làm biểu muội là ta đây đúng là kẻ không biết nhân tình thế thái, tự cao ngạo mạn, chẳng có chỗ nào xứng đáng.

Nhưng không đợi ta đi thăm, dì và nàng ta đã đến, quả thật vừa bớt chuyện nguy hiểm lại bớt việc phiền phức cho ta, trong lòng cực kỳ cao hứng, ở trong phòng thầm vui vẻ.

Chương 50: Kim bôi hỗn loạn

Ta ngồi trong góc, đợi đến khi dì và Lăng Xương chào hỏi khách sáo một hồi, đang muốn cáo từ, tiện tay cầm bầu rượu đựng mỹ tửu có hình dạng như chân rồng trên bàn, vẩy chút rượu trong bình lên người, lại cầm kim bôi (chén rượu) của mình lên, để một thân đầy mùi rượu, lảo đa lảo đảo hướng phía dì mà đi.

Trong Tước La Điện yến hội tựa như đã chia thành hai hàng, chính giữa là mấy vũ ca mặc hồng y. Lúc này dì cùng Đan Chu, Lăng Xương đang ngồi trên ghế chủ vị hàn huyên, mấy tiên tử nhảy múa trước đó sớm đã lui xuống, trong điện một số tân khách đã ngà ngà say, ta lảo đa lảo đảo đi về phía trước, lối đi thật dài, từng bước từng bước, như thể vạn năm trôi qua, chỉ là trong khoảnh khắc.

Còn nhớ lúc thơ ấu, đánh nhau với bọn tiểu đồng trong núi, bị dì trách phạt, đứng suốt một đêm trên đỉnh Phượng Dực Nhai, không hề quay về điện nghỉ ngơi. Lúc đó dì đã tìm lên núi, trầm mặc dắt tay ta, từng bước từng bước xuống núi, ta len lén quay lại nhìn, sau lưng mây trôi lững lờ, cây cổ thụ già cô độc đứng trên đỉnh núi, duy chỉ có người đang dắt tay ta đây, lặng yên không nói một lời nhưng lại ấm áp vô cùng.

Lần được dì dắt tay đó, là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Chính bởi vì hiếm hoi, cơ hội khó gặp, nên ta vẫn luôn luôn ghi nhớ khó quên. Cho dù sau này lại bị dì trách phạt, ta cũng chưa từng nảy sinh tâm tình oán giận. Chỉ nói dì sinh ra tính tình đã nghiêm cẩn, trách phạt ta cũng là vì muốn tốt cho ta.

Một thân hồng y đó, dì lạnh lùng nhìn ta, Đan Chu nắm chặt tay, trong mắt toàn bộ đều là vẻ ỷ lại tin tưởng. Ta cho rằng ta sẽ cảm kích dì cả đời này, cảm tạ ân dưỡng dục bảo bọc của dì, sau này đều tùy theo ý nguyện của dì.

Thế nhưng hôm nay dì một thân hồng y, trong lòng ta và dì đã cách xa vạn dặm hoang tàn, phảng phất như thể người đứng nơi đây vốn dĩ chính là một kẻ xa lạ, những ân oán xích mích, sự gần gũi tin tưởng, hóa ra đều là nghìn trùng xa xôi.

Lăng Xương thấy ta bước chân xiêu vẹo, vội vàng bước xuống hai bước đỡ ta, ta giãy khỏi sự dìu đỡ của hắn, cười nói: “Nào dám làm phiền Thái tử điện hạ a?” Trong điện có Vương tử không biết là của tộc nào đó đã chuếnh choáng say, hô to: “Thái tử điện hạ thân mật dìu Chưởng Lại cũng là việc nên làm. Qua vài ngày nữa chính là nên dìu vào loan trướng rồi.”

Dưới điện tất cả đều ồ lên vỗ tay tán thưởng, Lăng Xương ý cười thản nhiên, đọng lại nơi khóe môi.

Ta khẽ cười một tiếng, chân nan đá chân xiêu đi đến trước mặt dì, Đan Chu bày ra điệu bộ chán ghét che mũi miệng lại, trong mắt dì đều là vẻ không đồng ý, nhưng ta sớm đã không còn là một đứa nhỏ cẩn trọng, ánh mắt bà không vui một chút liền khiến lòng ta hoảng sợ.

Ta rót rượu vào chén, nghiêng nghiêng ngả ngả hành đại lễ, cười nói: “Thanh Loan được dì dưỡng dục vạn năm, hôm nay mượn chén ngọc dịch này của Thái tử điện hạ, đa tạ ơn giáo dưỡng của dì!”

Trước mặt tân khách dưới điện cùng con rể tương lai, dì không thể tức giận, gân xanh trên trán ẩn ẩn nổi lên, trong mắt hàm chứa băng tuyết lạnh lẽo, cuối cùng nhận lấy chén rượu, một ngụm uống cạn, nói: “Ngươi tự thu xếp đi!”

Ta hoàn toàn không để ý, lồng ngực nhoi nhói đau, nhưng tựa như thể đã nhẹ nhõm được món nợ xưa cũ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lại rót một chén rượu, cười hi hi kính Đan Chu: “Thanh Loan ở núi Đan Huyệt ở nhờ hơn vạn năm, nhiều lần được tỷ tỷ quan tâm, vẫn xin tỷ tỷ uống cạn chén rượu này, về sau tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”

Sắc mặt dì lập tức chuyển xanh, Đan Chu lùi ra sau một bước dài, quả đúng như ta dự liệu, kinh hoảng vô cùng nhìn chén rượu này, như thể trong chén chính là độc xà rắn rết, uống vào bụng liền chết ngay lập tức, sống chết cũng không chịu uống.

Ta từng thấy mấy vị cơ thiếp Trắc Phi của Đông Hải Long Vương và Long Hải Vương Phi gọi nhau là tỷ muội, nhưng vừa quay người thì lại hận không thể chém đối phương một đao. Ban đầu còn không hiểu mấy vị nữ tử này rõ ràng là trong nước không cùng giống loài, vì sao lại gọi nhau là tỷ muội, qua thời gian dài mới hiểu được then chốt trong đó.

Hôm nay gọi Đan Chu là tỷ tỷ, vốn dĩ hợp tình hợp lý. Mẫu thân nàng và mẫu thân ta là tỷ muội ruột thịt, ta gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng không có gì sai. Nhưng gần đây Đan Chu biết được ta sẽ gả cho Thái tử điện hạ làm Trắc phi, tâm trạng chịu kích động, bây giờ một tiếng tỷ tỷ của ta chính là sấm nơi đất bằng, khiến nàng ta hoảng sợ không thôi.

Dưới điện có một vị Vương tử cười khen: “Nghe nói công chúa điểu tộc hiền hậu tuệ đức, có tấm lòng bao dung rộng lượng, hôm nay được gặp quả thật như vậy, tỷ muội quan tâm, Thái tử điện hạ thật có phúc.”

Thái tử từ sớm nghe được lời này của ta, trên mặt tràn ngập ý cười, lúc này thấy Đan Chu thế nhưng không chịu tiếp chén rượu, tự mình nhận lấy chén rượu trong tay ta đưa cho nàng, Đan Chu mặt mày trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng tiếp chén rượu uống cạn.

Bên dưới điện có người cao hứng quăng chén, tiếng hoan hô tán thưởng bên tai không dứt, tiếng nam nữ thấp giọng cười đùa vọng đến bên tai, lại có nữ tử hát cho nam tử trước mặt mình nghe, tình cảnh huyên náo, ồn ào vô cùng.

Thái tử điện hạ mỉm cười đáp lễ với các vị vương tử công chúa các tộc đã ngà ngà say bên dưới điện, Đan Chu và dì lập tức muốn cáo từ, lúc đi ngang qua ta, nàng thấp giọng nói: “Dã nha đầu, coi như ngươi lợi hại! Có bản lĩnh sau này đừng rơi vào tay ta.”

Ta biết nàng nhắc đến chính là việc tương lai nàng là Chính phi còn ta là Trắc phi, tôn quý có khác, vì thế khoan thai nói: “Vốn là cùng gốc rễ, trở mặt sao quá gấp.” Dì ngẩn ra, dừng lại cước bộ, ánh mắt phức tạp nhìn ta rồi dắt con gái rời đi.

Bà Nhã Nhĩ nói: “Chức trách của thuộc hạ ở nơi này chính là bảo vệ an toàn của công chúa, tìm cơ hội đưa công chúa rời khỏi đây.” Đã có ý định đi, cơ hội tương lai bổn tiên rơi vào tay Đan Chu cực kỳ nhỏ nhoi, sao phải sợ chứ.

Lúc yến tiệc đêm nay kết thúc đã là giờ tý, mọi người cao hứng mà đến, tận hứng mà về. Từ lúc dì và Đan Chu rời đi, nghĩ thấy lần đi này chính là trở thành xa lạ, nếu có cơ hội gặp lại, hai bên chắc chắn đối địch, trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy thê lương, bất giác đem mỹ tửu trên bàn uống hơi nhiều một chút, có chút chuếnh choáng ra khỏi điện, nhưng thấy vầng trăng cong cong lưỡi liềm, một mình dạo bước trong vườn hoa cho tỉnh rượu.

Bổn tiên ở Hoa Thanh Cung làm cung nga quét dọn suốt hai trăm năm, đối với từng khóm hoa bụi cỏ trong cung ấn tượng sâu sắc, nhắm mắt lại cũng không đụng phải thân cây. Lúc này mắt khép hờ, hướng vườn hoa nơi hậu hoa viên mà đi, bất quá đi được hơn trăm bước liền đụng trúng một thân cây.

Ta giận dữ, hoài nghi trong vườn chắc chắn có gốc cây trải qua năm dài tháng rộng,tu luyện thành tinh, dùng hai phần tiên lực xuất ra một chưởng, “Ha” lên một tiếng: “Cho ngươi tác quái! Thấy bổn tiên cũng không chịu tránh đường?”

Nơi bàn tay chạm đến cứng rắn ấm áp, ta ngạc nhiên mở mắt, đương muốn chửi ầm lên, dưới ánh trăng mờ, nam tử đứng trước mặt ta dung mạo yêu mị, nụ cười nhạt hàm chứa ý xuân, ôn nhu nói: “Thanh nhi đây là muốn đi đâu? Về Tín Phương Viện không phải đường này?”

Trong lòng ta thất kinh, lắc lắc cái đầu có chút u mê, đẩy hắn ra đi về phía trước: “Quá nửa đêm, Thái tử điện hạ muốn hù chết tiểu tiên a?”

Hắn đuổi theo, mạnh mẽ dắt tay ta chầm chậm mà đi, nói: “Phụ hoàng đã đồng ý hôn sự của ta và nàng, nhưng mẫu hậu chưa gặp qua nàng, nghe nói Thanh nhi kiên nghị dũng cảm, muốn thử gặp Thanh nhi.”

Ta rút tay ra khỏi tay hắn, cảm thấy thân thể có chút khó chống đỡ, tựa vào một thân cây bên cạnh, có chút không vui nói: “Thái tử điện hạ cứ thế tự quyết định, có từng hỏi qua Thanh Loan liệu có muốn gả hay không?”

Hắn cũng không tức giận, cực kỳ thân thiết sờ sờ tóc ta, nói: “Thanh nhi ngoại trừ tính tình tương đối ngay thẳng, còn lại tất cả đều tốt. Bổn Vương thích nhất tính cách tiêu sái phóng khoáng này của nàng.”

Ta bị câu trả lời về tính tình chẳng ăn nhập gì của hắn khiến cho một bụng phát hỏa, đương muốn phát tác, bắt chẹt hắn hai câu, hắn đã bâng quơ nói: “Thiên giới thống ngự lục phương, nhưng bổn vương chỉ có nguyên tắc: yêu cầu thì không được phép không đáp ứng.”

–Cho nên, Thái tử điện hạ tôn quý, người ngay đến một điều thỉnh cầu này cũng miễn?

Nam tử trước mặt chính là người nổi trội khắp lục giới, dung mạo đương nhiên không cần nói, ngoại trừ Cửu Ly còn thì không ai bì kịp, ngay đến thân thế cao quý cũng không ai có thể sánh bằng. Dưới trăng thanh gió mát, ta vốn dĩ không mấy vương vấn đối với chuyện tình ái, nhưng bây giờ thấy hắn, so với hoa cỏ trong viện cũng không khác gì, khó mà thông hiểu lẫn nhau. Lẽ nào điểu tộc và long tộc kết cấu và chức năng não bộ có khác, cho nên mới gặp phải tình huống khó xử thế này?

Nhưng suy nghĩ chợt chuyển, tên nhãi Nhạc Kha chẳng phải cũng hai kiếp làm rồng, lại rất chi là ăn ý với điểu tộc, có thể thấy chính là do cấu tạo đầu óc Thái tử điện hạ khác biệt, trái lại còn không bằng con rồng ngốc Nhạc Kha này, chẳng qua là đẹp mã hơn, lớn lên có chút tuấn tú mà thôi.

Thế gian có một câu cực kỳ súc tích: Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa(1). Nếu đã nghĩ thông suốt, nhiều lời với hắn cũng chẳng ích gì, cùng lắm thì ngày mai gặp Thiên hậu nương nương nói rõ ràng một câu, giải quyết cho xong hôn sự này. Nếu như Thiên hậu nương nương cũng là người không thông hiểu đạo lý, cùng lắm thì cùng với Bà Nhã Nhĩ tìm một cơ hội chạy đi. Xua xua tay chỉ về hướng Tín Phương Viện gần đó, nói: “Làm phiền Thái tử điện hạ đưa ễn, Tiểu tiên cáo lui trước.”

(1): trích từ bài thơ XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN của Âu Dương Tu (Đời Tống)

XUÂN NHẬT TÂY HỒ KÝ TẠ PHÁP TÀO VẬN

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu

Thoại bất đầu cơ bán cú đa

Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu

Năng ức thiên nhai vạn lý nhân

Dịch nghĩa:

Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít

Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là còn nhiều

Mới biết ở trên hồ nâng một chén rượu

Hay nhớ đến người đi vạn dặm nơi chân trời xa xôi

Dịch thơ:

NGÀY XUÂN TÂY HỒ GỬI VẦN THƠ CHO TẠ PHÁP TÀO

Thơ dịch của Nguyễn Hữu Thăng

Tri âm ngàn chén vẫn chưa thôi

Không hợp, nửa câu vẫn nhiều lời

Ly rượu trên hồ nơi xa cách

Nhớ ai thăm thẳm chốn chân trời.

Đôi mắt Thái tử điện hạ sáng rực, nói: “Thanh nhi không cần phải để ý thái độ của tỷ tỷ nàng đối với nàng, nàng ta chẳng qua là nhất thời không chấp nhận được mà thôi.”

Trong lòng ta gét hắn lòng tham không đáy, muốn trái ôm phải ấp, chẳng khác gì so với vị phụ hoàng Tiễn Nghiêu của hắn. Chỉ là “Thành giả vi vương, bại giả khấu”(2), mẫu thân hắn cuối cùng cao cao ngồi trên Thiên hậu bảo tọa, đương nhiên chưa từng nếm trải qua cảm giác thê lương của mẫu tử biệt ly hơn vạn năm, cách nhau cả Cửu Trùng Thiên.

(2): Thắng làm vua, thua làm giặc

Hắn trầm mặc không lời nhìn ta, cho rằng trong lòng ta không vui, lại an ủi vài ba câu mới rời đi. Ta đẩy cửa bước vào Tín Phương Viện, trong phòng tạp dịch tiếng bà lão quét dọn ngáy vang như sấm, nhưng trong phòng ta minh châu phát ra ánh sáng dìu dịu, phản chiếu lên cửa sổ một thân ảnh cao gầy kiện mỹ. Thân ảnh đó chợt lóe lên, cửa phòng mở ra, Bà Nhã Nhĩ lập tức đứng trước cửa, quan sát ta trên dưới một phen, thấy ta bước thấp bước cao, tiến lên dìu ta vào phòng.

Ta vốn tưởng trong phòng chỉ có mình nàng, nhưng người ngồi ngay ngắn trong màn chính là Nhạc Kha. Đêm nay yến tiệc được một nửa đã không thấy bóng dáng hắn, giờ phút này thế nào lại có thể lọt qua được thủ vệ canh giữ bên ngoài mà vào phòng ta.

“Lẽ nào có chuyện gấp sao?” Ta vừa đi vừa nói, được Bà Nhã Nhĩ dìu đỡ, ta thuận thế ngã lên trên giường.

Hắn ngồi ra phía cạnh giường, để ta nằm cho thoải mái một chút, gật gật đầu nói: “Hôm nay ta nhìn thấy sư muội của mẫu thân.”

Ta vốn đã nhắm hai mắt lại, nghe thấy lời này kinh ngạc mở to hai mắt ra, gấp rút nói: “Ở đâu?”

Nếu có thể tìm được sư muội của mẫu thân Nhạc Kha, nhất định có thể giải được cấm chú của Trắc phi, cũng có thể cứu bà.

Nhưng sắc mặt Nhạc Kha lại ủ dột thê lương, oán hận nói: “Chính là ở trước bụi hoa quỳnh.”

Chương 51: Quyện khách tư quy

(Lữ khách mệt mỏi muốn quay về)

Ta chưa từng nghĩ đến, buổi sáng ngày hôm sau ta liền có duyên diện kiến vị sư muội của mẫu thân Nhạc Kha.

Lúc đó ta bị Thiên Hậu triệu kiến, theo cung nga đi vào điện các của Thiên Hậu, sau khi hành lễ, liếc mắt nhìn lên thì thấy có một nữ tử ngồi phía dưới vị trí của Thiên Hậu, váy dài màu nguyệt sắc, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lù, nét mặt cao ngạo, bên hông đeo một mảnh ngọc thạch trong suốt sáng bóng, hình dạng tựa như một đóa hoa quỳnh đang nở rộ, ta liền kết luận nàng là nữ tử có tên Lưu Chỉ.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng ho khan đầy uy nghiêm, giọng nói của Thiên Hậu nương nương tỏ rõ uy phong mỉm cười nói: “Lưu Chỉ tiên tử xin đừng chê cười, nha đầu kia chính là Trắc Phi mà đứa con không nên thân của ta tự mình cầu hôn, bản cung nghe nói nha đầu kia có chút ngang tàng lỗ mãng, hôm nay triệu nó đến để dạy một chút lễ nghi.”

Ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, thấy sắc mặt của Thiên Hậu nương nương rất uy nghiêm, mặc dù dung mạo cũng coi như đoan trang xinh đẹp, nhưng tính tình khôn khéo nghiêm khắc lại lộ rõ ra bên ngoài, ngược lại làm phai nhạt đi nét mềm mại đáng yêu của nữ tử, khiến cho ta cảm thấy rùng mình, vội vàng cúi đầu.

Giọng nói của Lưu Chỉ cũng giống như khuôn mặt của nàng ta, luôn mang theo khí lạnh, thản nhiên cười nói: “Thiên Hậu nương nương quá khách sáo rồi? Nha đầu kia có thể được người dạy bảo chính là phúc phận của nàng, sau này hầu hạ Thái tử và Thái tử phi nương nương cũng tận tâm tận lực hơn.”

Thiên Hậu nương nương tựa như bị mù, giả vờ không nhìn thấy ta đang đứng phía dưới, vẫn còn cùng Lư Chỉ tiên tử hàn huyên về những tin đồn thú vị thu lượm được trên Thiên Giới hơn nửa canh giờ, ta ở dưới sảnh đường đến tê cả chân, ngày xưa lúc này nếu không ở trong thư phòng thì chắc chắn là còn đang ngủ, nghĩ đến chuyện này ta đã cảm thấy rất mệt mỏi nên ngáp một cái.

Tiên tử đứng hầu hạ bên cạnh lập tức quát lên: “Lớn mật! Trước mặt Thiên Hậu lại dám có cử chỉ càn quấy!”

Ta chớp chớp mắt, cảm giác một đại dương hơi nước mênh mông trong đáy mắt, thật ra không phải là vì sợ hãi, mà là do buồn ngủ quá thôi. Chậm rãi lôi khăn ra, lau lau giọt lệ đọng bên khóe mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thì ra vị tỷ tỷ này thấy được Tiểu Tiên à? Tiểu Tiên đứng ở sảnh đường này hơn nửa canh giờ, tỷ tỷ cũng không nhìn thấy, Tiểu Tiên nghĩ mắt tỷ tỷ bị mù rồi.”

Khuôn mặt của vị tiên tử kia đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi, con nha đầu kia thật to gan –” bị cái ngáp tiếp theo của ta chặn đứng nửa câu còn lại.

Sắc mặt Thiên Hậu nương nương nhất thời có chút không tốt, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nha đầu lỗ mãng đúng là nha đầu lỗ mãng, khiến cho Lưu Chỉ tiên tử chê cười. Những người bên cạnh con trai của bản cung đều rất khuôn phép, chưa từng thấy qua thứ hoa đường cỏ dại này, chỉ nên đùa giỡn qua đường, không nên thu nhận. Ai chẳng biết nó vốn không có tính kiên nhẫn, bất quá mới mẻ được vài ngày, sau đó sẽ quên mất, làm sao nhớ đến nữa?”

Trong lòng ta chưa từng có giờ khắc nào quên lời nói của Chu Tước Thần Quân, cha của vị Thiên Hậu nương nương hiện thời đã chết trong trận chiến năm đó giữa Tu La phụ thân và Thiên Tộc. Nhìn vẻ mặt này của Thiên Hậu, cho dù ta chịu tỏ ra nịnh nọt lấy lòng, sợ là cũng sẽ bị ghi hận, huống chi ta vốn không muốn ỷ thế dựa quyền, lập tức thản nhiên liếc nhìn vị tiên tử đứng bên cạnh bà ta, lau giọt lệ chảy ra khi ngáp, thở dài: “Tiên tử tỷ tỷ chớ trách, mấy ngày gần đây Tiểu Tiên nằm mơ gặp ác mộng. Có một ngày tỉnh lại bị mọi người trong điện gọi Tiểu Tiên là Trắc Phi nương nương, Tiểu Tiên tưởng còn đang ngái ngủ, chưa tỉnh cơn ác mộng, lúc này phải về ngủ, chắc là sau khi tỉnh ngủ thì mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Hôm nay Thiên hậu nương nương triệu ta đến đây nhưng chưa từng nói một câu đàng hoàng với ta, không biết là khinh thường ta hay là vẫn ghi hận oán thù năm xưa. Bà ta vừa kinh thường ta, lại giả vờ như không nhìn thấy, ta đương nhiên cũng muốn phối hợp thật tốt với bà ta. Vừa mới cất bước đi ra ngoài được hai bước, đã nghe phía sau có tiếng tức giận truyền đến: “Tiện tỳ lớn mật, nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng trách bản cung không khách khí, lột da róc xương, cắt đứt tiên cân của ngươi rồi ném xuống hạ giới, mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.”

Thiên Hậu nương nương chính là con gái của chiến thần, nghe nói tính tình không được tốt lắm, có thể thấy đây là sự thật. Nay ta rơi vào trong tay bà ta thì sống hay chết tất nhiên không phải do ta định đoạt, hà tất gì phải bảo toàn sỉ diện của bà ta để cho bà ta vui sướng?

Ta xoay người lại, hành lễ thật lớn, lạnh nhạt nói: “Nếu Thiên Hậu nương nương triệu Tiểu Tiên đến, tất nhiên có ngọc chỉ muốn ban, hoặc là có công việc sự vụ, thứ nhất Tiểu Tiên không phải là tỳ thiếp, thứ hai không phạm phải sai lầm gì to tác, thượng thiên cũng có đức hiếu sinh, vì sao Thiệu Hậu nương nương vừa mở miệng liền đòi cắt đứt tiên cân của Tiểu Tiên, cũng không biết trước kia Tiểu Tiên có kết đại oán với Thiên Hậu nương nương hay không?”

Trong lòng ta chắc chắc bà ta sẽ không dám mở miệng nói ra mối thù Tu La phụ thân giết chết cha bà ta, mà công bố thân phận của ta lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất, đương nhiên cũng không thể nào nhân nhượng thoái lui.

Lưu Chỉ tiên tử nhíu mày nói: “Sao nha đầu này lại chẳng biết suy nghĩ gì hết? Ngay cả Thiên Hậu nương nương cũng dám chống đối? Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, là một nhân tài trong ngàn vạn người, có thể xem trọng nha đầu ngươi chính là phúc khí vạn năm mà ngươi tu được, rõ ràng không biết tiếc phúc?”

Ta khom người bái hạ, nói: “Đa tạ Lưu Chỉ tiên tử chỉ dạy. Nhưng Tiểu Tiên nghe nói thế gian có một người nghèo hai bàn tay trắng, bệnh sắp chết, vô cùng muốn ăn món dưa muối ngâm tương mà lúc còn trẻ mẫu thân của hắn từng tự tay làm, nhưng một người giàu có có tấm lòng tốt đã đem món giò heo thủy tinh mới làm ở nhà cho người nghèo, chỉ mong trước lúc người kia rời khỏi nhân thế có thể ăn nhiều nhiều mỹ vị một chút chắc chắn người sẽ vui vẻ thôi, nào ngờ người nghèo này nhìn món giò heo thủy tinh nhưng cũng chưa từng nuốt xuống một miếng, không phải thứ hắn muốn, cho dù là ăn cũng không thể nếm được mỹ vị trong đó.”

Thiên Hậu nương nương lạnh lùng hừ một tiếng: “Theo ý của nha đầu lỗ mãng ngươi chẳng lẽ Lăng Xương con ta không xứng với ngươi?”

Tim ta đập loạn nhịp, chỉ nói mẹ con hai người thật giỏi bẻ cong sự việc, hôm nay rốt cục cũng có người hỏi ta có đồng ý hay không, thật đúng là không dễ dàng a. Lập tức thở dài một hơi, lại nói: “Tiểu Tiên nghe nói Tiên Giới có thượng tiên muốn thu thần thú, ắt hẳn cũng phải hỏi thần thú này một tiếng xem có nguyện ý hay không. Đối với thượng tiên mà nói, đám thần thú này cùng lắm chỉ là một món đồ chơi thôi, vậy mà vẫn có thể được tôn trọng như thế. Buồn cười Tiểu Tiên bất quá vừa ngủ một giấc, tỉnh lại chẳng hiểu sao lại thành Trắc phi của thái tử điện hạ, hay là Tiểu Tiên, ngay cả đám thần thú này cũng không bằng? Mặc nhiên giống như cái cột chiếc ghế trong điện này muốn bài trí như thế nào cũng được?”

Hôm nay ta tự hạ thấp mình cũng không sao, ngày sau lời ấy nếu là truyền ra ngoài, đường đường Trắc Phi nương nương của Thái tử ngay cả thần thú cũng không bằng, vậy sẽ làm mất mặt của Thiên Giới.

Thiên Hậu nhíu mày suy tư một lúc, ước chừng thời gian uống xong một chung trà, khi mở miệng lại mang theo hai phần căm hận: “Một khi đã như vậy thì lúc này bản cung thay đứa con không hiểu chuyện của ta hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng vào phủ Thái tử làm Trắc Phi hay không?”

Ta lắc đầu, cao giọng kiên định nói: “Hồi bẩm Thiên Hậu nương nương, Tiểu Tiên không muốn gả làm Trắc Phi của Thái tử.”

“Vì sao?”

Lần này là ngay cả Lưu Chỉ tiên tử kia và Thiên Hậu nương nương đều đồng thanh hỏi.

Ta hơi nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Người mà Tiểu Tiên muốn gả, phu quân tương lai kia y nhất định phải yêu thương ta sủng ái ta, tin tưởng ta bảo vệ một mình ta, không thể có quan hệ với những nữ tử, nếu không thể như thế, không lấy chồng cũng được!”

Không ngờ lúc này trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tu La phụ thân, nghe Bà Nhã Nhĩ nói, tất cả nữ tử trong thành Tu La đều muốn gả làm vợ người, nhưng hơn vạn năm trôi qua, phụ thân cũng chưa từng quên mẫu thân cho dù chỉ một ngày, đến nay cũng chưa từng lấy thêm vợ.

Tuy rằng mẫu thân mất sớm, nhưng trong lòng ta có chút hâm mộ bà, bà có thể được phụ thân một lòng một dạ đối đãi như vậy, cũng không biết tu phúc tích đức bao lâu mới có được thiện duyên này?

Sắc mặt Thiên Hậu nương nương rất phức tạp, liếc nhìn ta mấy lượt, trong ánh mắt đủ mọi sắc thái cảnh giác đề phòng lẫn thù hận, lòng ta lại rất bình tĩnh, thoải mái mặc cho bà ta đánh giá. Cuối cùng, bà ta hỏi: “Theo lời ngươi nói tức là không đồng ý chuyện hôn sự này?”

Ta gật gật đầu, thầm nghĩ: Đồng ý mới lạ. Cũng không biết Thái Tử điện hạ có chủ ý gì. Mặc kệ đồng ý hay không đồng ý, ngộ nhỡ sau mấy ngày nữa chiến sự xảy ra, chẳng phải là ta sẽ bị đẩy ra tiền tuyến làm một quân cờ sao, cần gì phải làm chuyện ngốc như thế chứ?

Sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, cũng không biết là tức giận hay là buồn phiền, trong miệng lẩm bẩm một câu: “…… Ta lại không biết tính tình của ngươi lại thẳng thắn như vậy……”

Ta nghe nửa câu ấy vào tai, phỏng đoán nửa ngày trời.

Lúc nửa đêm ta cùng với Nhạc Kha đứng trước bụi hoa quỳnh, lại nói đến chuyện đêm qua hắn thấy.

Thì ra đêm qua hắn uống chút rượu ở trong điện, đầu óc mơ mơ màng màng đã đi tới nơi đây, ngồi trên một tán cây đại thụ râm bóng cạnh bụi hoa quỳnh, đương lúc nửa tỉnh nửa say thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp u oán của một nữ tử: “…… Sư tỷ, hiện tại tỷ bị hạ cấm chú thuật tại đây, có vừa lòng không?”

Đột nhiên hắn tỉnh táo hẳn, nương qua khe hở giữa những phiến lá nhìn qua, có một cô gái tay áo nhẹ bay trước bụi hoa quỳnh, gương mặt trong trẻo cao ngạo, lại hàm chứa một chút ý cười.

Bỗng nhiên, đóa hoa quỳnh dần dần nở, Trắc Phi nương nương bên trong nhụy hoa dần dần nhô đầu ra, nữ tử này cúi đầu tự nói: “Sư tỷ, ta là Lưu Chỉ, tỷ còn nhớ ta không?”

Trắc Phi nương nương đương nhiên không nhớ rõ, vẫn là bộ dáng hồ đồ lúc trước.

Lưu Chỉ cười khẽ: “Sư tỷ, tỷ và ta đều là hoa quỳnh, lại là đồng môn tu luyện, ngay cả lúc gặp Thái tử điện hạ, cũng là chúng ta cùng gặp, nhưng vì sao Thái tử điện hạ lại cứ khăng khăng thích ngươi?– Ta nói cho Thiên Phi nương nương biết chân thân của ngươi, nàng ta vụng trộm đào chân thân của ngươi lên, hạ cấm chú, rồi chôn trong hậu hoa viên này, Thái tử điện hạ hắn có từng liếc nhìn ngươi một lần không?”

Nhạc Kha nghe đến đoạn này đã thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng, sau này khi ta bình luận về sự việc ấy, có một câu hắn chưa từng phản bác.

Lúc ấy khi ta nghe đến đó, thở dài: “Lúc Thiên Đế tuổi còn trẻ quá phong lưu rồi. Gây ra nợ phong lưu, chính mình còn chưa trả hết, ngược lại còn liên lụy đến đám nữ tử bên cạnh.”

Trong đôi mắt hắn lộ vẻ lo lắng khổ sở, ta nhìn thấy nhưng không hiểu hết, từ ngữ hạn hẹp lại không đầu không đuôi nói một câu: “Lúc trước chàng phong lưu chắc là được vài phần chân truyền của Thiên Đế, sau này nên sửa đi, đừng làm hại ta tương lai phải cầm đao kiếm dùng độc thủ với nữ tử nào đó, khiến ta biến thành một người phụ nữ kinh khủng.”

Khi nghe xong câu nói leo này, hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt đã mang theo ý cười, dùng tay véo nhẹ mũi ta: “Không phải nàng đã nói nếu ta còn liên hệ với nữ tử khác thì thề ước trước kia sẽ hủy bỏ sao?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .